© www.toaikhanh.com

Phây Bút Thi Tập

Toại Khanh


Sưu tập từ facebook 1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 |

[ 02 ]


Ðây quy tụ các hành,
Chúng sanh được hình thành,
Như bộ phận quy tụ,
Tên xe được nói lên.
Cũng vậy, uẩn quy tụ,
Thông tục gọi chúng sanh.
Chỉ có khổ được sanh,
Khổ tồn tại, khổ diệt,
Ngoài khổ, không gì sanh,
Ngoài khổ không gì diệt.
(Thánh ni Vajirā, Tương Ưng Bộ)




Cây Kālāma




Ông thầy tận lực đưa trò sang bến giác,
nhưng mỗi học trò có riêng một bánh lái để về nơi mình muốn.
Trăm bánh lái, một mái chèo
Mỗi người một chí ruổi theo trăm đường
Ngẫm mà tội kẻ hoằng dương
Độ sinh...giấc mộng hoang đường ngu ngơ




Đất cằn vẫn cứ nở hoa
Đời buồn khéo sống vẫn là như tiên
Mỗi chông gai một cảnh thiền
Bình tâm ngay giữa cõi phiền mới ngoan




Một ngày rời núi du phương
Lang thang qua những nẻo đường chiêm bao
Đèn vàng phố cổ xanh xao
Tàn đêm còn đứng rọi nhau cuối đường
Này là gió, nọ là sương
Nghe ra mấy giọt vô thường trên vai
Bước hoài, đi để tìm ai
Tìm ta, tìm một dấu hài tiền thân...




Chung loài nhưng khác đường
Hiểu lầm nên luyến thương
Đến đây là ngã rẽ
Mỗi đứa về một phương




Chiếc nón lá nằm trên đống lá
Ta u mê trong đêm tối cuộc đời
Ngã ba lòng, thuyền xuôi về mấy ngã
Biết giai không vẫn nhớ một nụ cười.




Đã xong việc ở công trường
Thảnh thơi đứng dựa chân tường nghỉ ngơi
Trăm năm là một cuộc chơi
Bôn ba cho đến tàn hơi thì dừng...




Ngỡ về non ở suốt đời
Bỏ ngoài tai những gọi mời viễn phương
Nửa bình sinh đã trên đường
Đủ ê ẩm những đoạn trường nhân sinh
Một khuya mưa núi giật mình
Ở đây dẫu núi... vẫn hình như chưa
Ngậm ngùi chén muối đĩa dưa
Chút duyên tục diệm vẫn chưa thấy về
Lại đi chiết nhánh Bồ Đề
Đem về trồng ở bến Mê đợi người
Lần tay... Đã mấy thu rồi
Cạn dầu, vẫn chửa gặp người truyền đăng!
Lại chờ thêm mấy mùa trăng
Trang kinh bối diệp cầm bằng mốc meo...




Trốn miệng đời, lắm khi cần mặt nạ
Trốn kỹ rồi, vẫn loạn tiễn đôi khi
Nhân gian ơi, xin được làm kẻ lạ
Bên hiên đời, nằm ngủ lánh thị phi




Lão ông trên nẻo hồng trần
"Ngày xưa ta cũng một lần như ri "
Mươi năm ngó lại, còn chi ?
Chút năm tháng nữa lại đi xuống mồ
Hành trình về cõi hư vô
Tay trong tay cũng cơ hồ đã xa!




Đất quê dựng một am thiền
Những khi chột bụng thả phiền xuống ao
Bao nhiêu nỗi khổ niềm đau
Cũng theo rau cải tương chao ra ngoài
Cốc thiền tuy một mà hai
Nhất công nhị dụng hỏi ai chẳng là...
Cho người mà cũng cho ta
Trước là bố thí, sau là tiện nghi
Có trí mà cũng có bi
Thiền am trên phố so bì được chăng!




Dòng sông quê cũ còn đâu
Lục bình vào lọ, con trâu lên bình
Trái tim ngỡ đã khô tình
Một khuya lên mạng giật mình nhớ quê




Vốn chỉ từng viên sỏi
Làm nên một cõi buồn
Phật về cho ánh sáng
Dạy người một chữ "Buông"!




Mai kia rời trái đất
Về sống bên chị Hằng
ai biết mình đánh mất
Vĩnh viễn một vầng trăng!




Từ cung quảng ngó địa cầu
Thế thôi người đã cách nhau mấy trùng
Ngày xưa mình đã cách lòng
Giờ thêm một quãng hư không vợi vời
Chẳng sao, người còn nhớ người
Lòng không cách nữa, mấy trời sá chi!




Ảnh xưa ngó lại giật mình
Bấy nhiêu năm một bóng hình hư vô
Sau lưng thấp thoáng nấm mồ
Mù khơi một tiếng nam mô ngậm ngùi
Mươi năm được mấy lần vui
Cho người trong cuộc bồi hồi nhớ xưa...

Hồ Luzern (Thụy Sĩ) năm 2009. Mười ba năm đủ làm già một người.




Giả, giả, gì cũng giả
Biết giả, nhìn vẫn đã!
Hàng thật chẳng ai màng
Một đời mê vàng mã




Đau mình rồi lại mỏi tay
Đớn đau rồi cũng đến ngày hoàn công
Hôm nào sáu múi thong dong
Phần tư trọng lượng ruổi giong ta bà
Tu là lóc thịt lột da
Thẻo cho bằng được cái TA to đùng
Một ngày tự thấy ung dung
Đem cân trở lại coi chừng...gấp đôi !




Sỏi đá một ngày bỗng lung linh
Bãi vắng đêm nao chợt diễm tình
Ai hay mọi sự nhờ bóng tối
Đời đẹp chỉ vì chút vô minh




Hoa vẫn là hoa, gai mặc gai
Bình thản mà yêu lấy muôn loài
Phàm phu ai cũng xương rồng cả
Kẻ nhặt hẹp hòi thương được ai...
Yêu chỉ là đem lòng độ lượng
Cần chi cầm nắm với hai tay
Mắt ngó rồi quên, lòng thanh thản
Nhọc trí làm gì hoa với gai !


1 | 2 | 3 | 4 | 5 | 6 | 7 | 8 |

Phuongtri Thich (Sư Toại Khanh) thỉnh thoảng post trên facebook những bài thơ cảm hứng từ hình ảnh khung cảnh nào đó gây ấn tượng. Thi sĩ xưa nay vẫn sáng tác những câu lời thanh ý tục hoặc lời tục ý thanh. Nhưng những câu thơ này của Sư là "lời Đời ý Pháp". Tuy có giản dị có tếu lâm có lãng mạn trữ tình như thế đó nhưng khi đọc giả nhìn lại sẽ thấy ẩn chứa Phật pháp bên trong. Vì vậy mà mình mạn phép lưu lại trên trang riêng này kẻo lâu ngày trôi mất hết trên facebook.
Sưu tập: Cao Xuân Kiên

© www.toaikhanh.com