Tự Vịnh Lai vô tích Khứ vô thanh Đi về một cõi Vô danh Riêng mình Bỗng nhiên ra khách biên đình Tri âm là những trang kinh nguyệt tà Đôi khi Khuya sớm chén trà Phòng văn một trượng Cứ là thênh thang Ngọn Nến Thắp Hai Lần Ừ thêm một tuổi, già một tuổi Một bước gần hơn.. đến áo quan Sáng nay thắp nến mừng sinh nhật Lại thổi, để dành cho lễ tang ! Xin Lỗi Mẹ Về mới thấy, đi là tìm Ta mười năm đó cánh chim mù lòa Ta đi những phố phù hoa Cửa khuya thao thức, mẹ ta ngồi chờ Ta lưu lạc kiếm vần thơ Thứ thơ của một gã khờ đa mang Trót yêu giếng đá trăng vàng Mười năm một chuyến đò ngang chửa lần Buổi chiều qua phố bâng khuâng Ðỉnh chung mộng cũ, liệu cần lắm không Chợ đời nhóm những chiều đông Ta buôn hết vốn, tay không ngại về Ngồi đây nhớ gió ven đê Thấy ra một gã nón mê giống mình Chỉ là Và chỉ là hạt bụi Một hôm bỏ về xuôi Đêm nào trên mái phố Nhớ non xưa ngậm ngùi Phàm Phu Vẽ tranh Chỉ thấy bóng mình Làm thơ Chỉ thấy phàm tình mênh mông Viết văn Đâu chổ xuống dòng Dịch kinh Để lại nghe lòng ngổn ngang
Thơ Đề Tranh Sư già Cổ tháp Chùa xưa Khuya nào về Đứng nhớ mùa tuổi xanh Vẫn trăng xưa đó với mình Vẫn gang tấc đấy Mà hình như xa… Tranh Khuya Lắng tai Gió lộng bên thềm Mưa khuya đất khách Nghe đêm sao dài Bút cùn hí lộng trên tay Bức hoạ sao dài Vẽ mãi chẵng xong Tình người Củi quế gạo châu Ta tên du sĩ bên cầu hoá duyên Chẵng xin cơm gạo áo tiền Một đời Tìm được chữ Duyên cũng là Noel Phố Cũ Xuống đời một tối Giáng Sinh Phố xa xôi quá Cho mình mỏi chân Phải chi chốn cũ gụi gần Nửa đêm qua đó Xin tuần trà khuya (Houston, Noel 2001) Mộng Vẫn là hồ hải Dấu chim Những phương trời mộng Đi tìm cơn mơ Buồn vui từng vệt khói mờ Những khuya phố xá Tưởng bờ Tầm Dương Rồi mai khăn áo trên đường Trang thơ ngày cũ Vô thường trên tay Sát na sinh tử Phố cũ ngập ngừng Tôi với tôi Tiếng lá khua chân Chớm thu rồi Bỡ ngỡ tương phùng Em tóc trắng Chỉ nỗi buồn xưa… Vẫn tinh khôi! Stop Đứng lại thôi Còn gì sau ngạch cửa Hãy biết dừng Khi chạm mức tình nhân Đời chỉ đẹp Khi mới là một nửa Đêm tân hôn Hai kẻ khóc: Mình lầm! | Phổ-Đà (Florida) Thu Phong Vô tâm thập diệp thu hồ ngạn Ý ngoại chưởng trung thập tải tình Tuế nguyệt phù luân nhân vô tích Cửu lạc dĩ thời diệp do thanh
Hoài Triêu văn các biên phong Hốt tưởng hiểu sơn chung Đương tân hoài tích lãng Hà xứ cựu thu không
Thơ Đề Tranh Thuyền hư Ta vác qua cầu Dưới chân Vời vợi Một màu trời xanh Vẫn là một cõi thiên thanh Mươi năm Một buổi giật mình nhớ ra Chuyện Nửa Đêm Giữa khuya Nhắm mắt kiết già Thở vào vô ngã Thở ra vô thường Mười lăm phút Hết ghét thương Thêm dăm phút nữa Thấy đường về non! Tích Lan Người về Gió lạnh bến mê Nhớ con sóng cũ Đã về trùng khơi Vô tâm Nước lãng mặt người Hữu tình Người bỗng nhớ thời qua sông Nụ cười Tuyết lãnh Ba nghìn thế giới vo tròn Nhỏ lên giọt nước chỉ còn trang thơ Dấu tích Mười năm sau giữa tịch liêu Vết người... là một mái lều vắng không Tên mình Mười năm xóa dấu trên thân phận Vẫn cứ mù khơi một cội nguồn Đã là mây trắng không cố quận Những vui buồn thôi cũng mù sương. Lại Vu Lan Mỗi năm mấy bận rộn ràng Tháng tư nhớ Phật, Vu Lan nhớ bầm Mẹ đi mấy bữa thì rằm lần tay...cũng sắp mười năm xa người Con giờ ngót nghét năm mươi kể ra cũng quá nửa đời còn chi phố đời mưa nắng có khi vẫn mong có một buổi về núi xưa thà ăn chén muối đĩa dưa để về lại thuở mình chưa như giờ thà nằm gối đất làm thơ hơn phù hoa với mấy bờ trầm luân con mười năm sống vong thân kịp khi nhớ mẹ, về thăm trễ rồi mưa ngâu tháng bảy xám trời viễn phương thắp nến nhớ người thung huyên Đi Người đi, còn lại chỗ ngồi Trăng đi, còn chút mây trôi bên trời Mai kia chừng phủi tay rồi Ta đi, còn chiếc lá rơi bên hè ! Góc Núi Đời trước mặt Núi sau lưng Để mai hết cuộc trầm luân Quay về Không đất khách Chẳng trời quê Ở đâu có gốc bồ đề là vui Mươi năm thân thế ngủ vùi Những lo toan Những buồn vui phố đời Nay về góc núi thảnh thơi Xếp chân hít thở mỉm cười Đợi đi! Chờ Thoắt cái, người xưa đã xuống mồ Dáng cũ bây giờ nắm xương khô Chốn hẹn hôm nào giờ hoang lạnh Trở về ngồi đối diện hư vô... Chờ ai, ai nữa mà mong đợi Đợi suốt kiếp rồi vẫn trắng tay Bản thân nhìn mãi còn chưa thấy Sao vẫn ngu khờ ngóng trông ai... Chờ nhau, em lại ngồi hết chỗ Làm gì còn có chỗ cho nhau Cứ muốn ôm vào, lòng không mở Trách gì...yêu chỉ nghĩa là đau! Đất Rồi mai buông hết, ta về đất Mộng mị trần gian gửi lại nhau Nắng sớm, mưa chiều cùng giun dế Đêm nằm ngửa mặt ngó trăng sao Một nắm xương tàn không tên tuổi Mục ruỗng vô hồn hết biết đau Chẳng biết giận hờn, thôi thương nhớ Máu thịt bây giờ để bón rau! Thôi nhé, hôm nay còn hơi thở Ráng sống an vi... đợi buổi nào! |