Trang Dịch Việt Anh
Mùi Thơm Của Trái Mít
Hôm trước đi sang Myanmar tôi có mua một trái mít khi ghé qua Mandalay. Thì khi ăn trái mít tôi mới nhận ra được một chuyện rất thú vị nhưng lại ngậm ngùi. Trái mít nó cũng giống như con người vậy. Khi nó còn non, chưa có mùi thơm, gai chưa nở, nhìn không bắt mắt thì tuổi thọ của nó còn dài. Nhưng khi trái mít bắt đầu nở gai, có mùi thơm, thì cũng là lúc nó sắp sửa lìa cành, người ta không hái nó thì nó cũng tự rụng. Bởi vì cái mà mình gọi là mùi thơm của trái mít thật ra là tử khí, là mùi của cái nguồn sắp chết. Con người nhận thấy tử khí khi đến gần người lìa đời. Những loài chim kên kên quạ có khả năng ngửi thấy mùi tử khí của người sắp chết từ xa và trên cao. Câu chuyện và kinh nghiệm về trái mít nó làm tôi nhớ đến kiếp người. Cho đến khi một người có một chút địa vị, danh phận, sự nghiệp, giàu sang, con cái thành đạt, mua nhà, cháu chắt ngoan, dễ thương, có thể ngồi hưởng thì cũng đã quá 50 rồi. Cho nên có thể gọi cái sự thành công của con người chính là cái mùi tử khí. Có một câu chuyện rất là sâu sắc mà tôi muốn kể cho quý vị nghe hôm nay: Có một anh kia rất là nghèo, cả đời làm thuê mướn cho người ta, rất cơ cực. Anh ta đã 50 tuôi rồi mà đời vẫn không khá. Một hôm anh đi ngang chỗ ông thầy bói nổi tiếng nhất trong khu vực, tiền quẻ rất cao. Anh tự nhiên thấy cao hứng vì lý do gì đó, anh móc hết bao nhiêu tiền trong túi anh có vào đặt quẻ. Anh nói rằng anh rất nghèo, lâu nay không nghĩ hay tin gì chuyên bói toán, nhưng hôm nay anh ngẫu hứng xin một quẻ về hâu vân của anh ta. Anh kể lể là đời anh rất là khổ cực, làm sao cho bớt khổ. "Con nay đã hơn 50 mà sao nghèo cực quá, cơm không được bữa nào ngon như ý, áo quần thô sơ tiên đâu mua đó, tết nhất không có bánh mứt như người ta, giỗ lễ ông bà thì sơ sài, ... . Đây là toàn bộ số tiền con kiếm được hôm nay, xin thầy gieo quẻ giúp con. Đời con quá khồ, khổ vì nghèo. Thầy làm sao giúp cho con chuyển cái số phận nghèo này ..." Ông thầy bói xem chỉ tay và hỏi chi tiết tên họ ngày giờ sinh năm tháng đẻ của anh ta, của cả cha mẹ anh ta. Hỏi xong thì ông thầy bói mới phán thế này: "Câu nhờ tôi bói về cuộc đời của cậu, một phần câu muốn biết cái hậu vận của cậu có bớt khổ hay không. Thôi thì như vầy, tôi sẽ tận lực giúp cậu bớt khổ, nhưng còn chuyện cậu có bớt khổ hay không thì 50 phần trăm là do sức của tôi còn 50 phần trăm là sức của cậu. Cậu nghe cho kỹ đây. Số của cậu không có tệ. Trong vòng năm tới mười lăm năm, cậu sẽ thành đại phú hào, giàu nứt vố đổ vách, giàu có nhất trong khu này, nhưng có một điều - số của cậu nghèo thì thọ mà giàu thì yểu. Cái mạng này tôi cãi không được. Nếu cậu muốn thì tôi chìu. Nếu nghèo thì cậu sống đến chín chục, nhưng nếu khi giàu thì tôi không chắc cậu sống dược bao lâu, muốn đi lúc nào là đi thôi, cứ qưỡn là đi." Anh nhà nghèo kia suy nghĩ thì thấy mình đang quá nghèo, mà năm mười năm nữa trở thành giàu có thì cũng được. Theo các quý vị ở đây, nếu các quý vị ở trong trường hợp của anh ta, quý vị có muốn giàu không? Tôi nghe có vị nói là "Có, muốn giàu". Nhưng mà trong câu chuyện thì lại là không. Anh ta nghèo quá, muốn đổi đời, nhưng đêm về nằm một mình ngó lên vách, anh ta ngồi dậy nghĩ: "Thà nghèo, bữa đói bữa no, mà sống tới chín chục. Chứ còn giàu nứt đố đổ vách mà được có mấy ngày thì giàu với ai? Giàu để làm gì?" Thế là kể từ hôm đó anh ta yêu cái nghèo của anh hơn bao giờ hết. Tôi cũng vậy. Nếu tôi ở hoàn cảnh của anh ta, tôi cũng thà tôi nghèo mà sống tới chín chục, tuy không biết sống để làm gì. Tây có một câu rất phổ biến: "Ai cũng muốn sống lâu nhưng ai cũng sợ già" - Rất kỳ cục nhưng đó là sự thật. Thế rồi sau một năm, hai năm, đến năm thứ ba thì anh nhà nghèo kia mới làm một mâm lễ vật, rượu trà, mứt bánh phong phú, thật to, thật đầy đủ đem đến quỳ lạy trả lễ cho ông thầy bói. Ông thầy bói cầm quạt phe phẩy, nhìn mâm quả rất to, rất quý, và nhìn anh nhà nghèo tay lấm chân bùn, áo rách trước rách sau, quần ông cao ống thấp, hỏi: "Sao rồi, bộ trúng mánh rồi hả? Tại sao đến trả lễ cho tôi?" Anh ta trả lời thế này: "Thưa thầy, con vẫn nghèo, mà giờ còn nghèo hơn xưa nữa thầy ơi." "Vậy sao anh phải tới cảm ơn tôi?" "Dạ vì ngày trước con thấy nghèo là nghèo. Nhưng hôm nay con thấy nghèo nó đồng nghĩa với trường thọ. Đó là chuyện thứ nhất. Chuyện thứ hai, là trước kia mỗi khi tết nhất giỗ lễ mà nhà không có gì con tủi lắm, con lén ra sau nhà ngồi khóc. Nhưng bây giờ lại khác, thầy biết không, mỗi bữa ăn mà thiếu cái này cái kia, con vui lăm. Vì con nghĩ cho mày nghèo nát luôn, miễn sống lâu là được rồi ..." Câu chuyện thâm thúy là chỗ đó.
The Scent Of A Ripe Jackfruit
The other day uring our travelling to Myanmar I bought a jackfruit while in Mandalay. When I ate the fruit, I happened to note an interesting but solemn meaning. The jackfruit is in a way like a human. When it was young, it had no scent, its spikes were tiny, it did not look attractive, it however still had a long way to go. By time it has big spikes, develops an inviting scent, that is also about the time it has to drop off. If no-one picks it off the branch, it will fall off on its own. What we call the scent of the fruit is actually the smell of death, the hint of impending death. Human can smell this death smell when getting close to a dying or dead person. Scavenging animals of prey like vultures and hyenas can smell the smell of death from every high and far. The scent of the jackfruit reminds me of the life of people. By the time they get somewhere, have created some wealth and made some position in life, their children are all grown up and successful, their grandchildren cute and clever, by the time they can sit down and enjoy their lives, they would most likely be over 50 already. So one can say success in life is the smell of death. I now will tell you an interesting meaningful story. There was a very poor man, all his life working for others, he had a very tough life. Though over 50, he had nothing to show for. One day he walked by the house of a very famous clairvoyant, most expensive fortune teller in town. Suddenly the poor man had an urge to take all his earnings and went in and asked the clairvoyant about the rest of his life. "I am over 50 but I am so poor, no decent meals, not enough clothes on my back, nothing to show during festivities, ... This is my entire earning, please do your thing and help me. I am suffering with this terrible poverty. Please help change my life, remove me from this suffering". After reading the man's palm and knowing the man's details including his birthday, and his parents, the fortune teller said: "So you want me to help you with your life, and mainly you want to know what will happen to you in the future, whether you suffer less or not. I tell you this, I will try my best but 50 percent effort must be from you. Listen very carefully. Your future is not bad at all. In the next 5 to 15 years you will become super rich, so rich no-none around can compete with your wealth, the richest in this area. However, there is a catch, you will live long being poor, but your life will be cut short if you get rich. This is how it is. I can't do anything about it. Stay poor and live to nineties. Get rich and, I am not sure, you die can any time really." The man thought about it. He was so poor now, so if within 5 to 15 years he could be very rich, that was not so bad. I now ask all of you here, if you are in this man's shoes, what would you do? Would you choose wealth? ... Ah, I heard some say "Yes" to wealth. But in this the story it was a big "No". The man was very poor and wanted to change his life. He went home and lying in bed pondering all night. Then he said to himself: "I would rather stay poor and live to nineties. If getting rich leads to early death then what all that wealth would be for? What would be its worth?" So from that day the man loved his poverty more than anything. I am the same. If I happened to be in his situation. I would rather stay poor but live long, though sometimes I wonder for what purpose I am living longer for .... The West has a saying: "Everybody wants to live longer but is afraid of getting old" - strange but true. So three years had passed and the man returned to the clairvoyant with a huge tray of expensive gifts of wines, teas, fruits and biscuits. The clairvoyant looked at the gift tray and then the man, who had dirty fingers, torn shirts and uneven pants: "Why this? Did you make it big?" "Oh no, dear sir. I am still poor, even much poorer than before!" "I am so sorry to hear, but why thank me now?" The poor man replied: "Because in the past I saw poverty as poverty. But now with your help I see poverty as longevity! Also, before when we did not have enough to show at festivities I was so ashamed I had to hide at the back of my home and cry. But now when I see there is not enough food on the dinner table, I feel so happy because I know I will live longer!" This story has a very deep philosophical meaning.
Password