Dao cán gỗ

sách || bài giảng || suy gẫm || thơ văn
giaolykalama.com || kalama.center || giacnguyen.com
 

Dao cán gỗ

Chánh niệm ở đây là gì? Là luôn luôn sống ở trong sự tỉnh thức.

Có nhiều người nói "Trời ơi, con không có thời gian tu thiền!". Họ tưởng tu thiền là thêm một cái gì đó vào trong đời sống của họ, mà họ thì không có thời gian để chấp nhận, để đón nhận cái thêm đó. Nhiều người nói như vậy, vì họ tưởng thiền là một cái gì đó thêm vào trong đời sống của họ.

Không phải thêm, mà là thay thế.

Sau bài giảng này, bà con, những người hay hiểu lầm, làm ơn nhớ dùm cái này. Tu thiền Tứ niệm xứ không phải là mình thêm việc cho đời sống mà là mình thay đổi cái kiểu sống. Mình không có thêm cái gì hết.

Có người khuyên mình "Con dao cán gỗ này tốt nè, xài thế con dao kia đi." Mình lại nói "Không, tôi không có thời gian để xài con dao cán gỗ!" Chỉ có người tâm thần mới nói như vậy, đúng không? Hồi đó giờ mình làm bếp bằng cái con dao cán nhựa và bây giờ mình chuyển qua làm bếp bằng con dao cán gỗ. Mình chỉ đổi con dao thôi chứ mình không có thêm việc. Người ta đâu có kêu mình thêm việc, người ta chỉ nói mình đổi con dao. Thấy mình xài cái con dao cán nhựa, người ta nói "Nè lấy con dao cán gỗ này xài nè." Thì công việc cũng chừng đó thôi, cũng bầm bầm xắt xắt thôi, nhưng mà bây giờ xài con dao cán gỗ, không xài con dao cán nhựa nữa.

Tu thiền Tứ niệm xứ là như vậy. Hồi đó giờ mình cũng ăn uống, đi đứng, nói năng, sinh hoạt lớn bé v.v... thì bây giờ mình vẫn tiếp tục như vậy không có thêm bớt gì hết. Nhưng có điều hồi xưa mình ăn nhưng mà cái đầu mình nó nghĩ chuyện khác, tay mình đánh răng mà cái đầu mình nó nghĩ chuyện khác. Bây giờ mình đánh răng mà mình tập chú vô trong cái chuyện đánh răng, mình ăn cơm mình biết rõ mình đang ăn cơm. Mình đi đứng nằm ngồi biết rõ. Sắp khai khẩu phun ra cái câu cái chữ gì đó biết rõ. Chỉ vậy thôi chứ không có thêm bớt cái gì hết, dứt khoát không có thêm. Nhiều người cứ nói là "Tôi không có thời gian." Thì anh cứ sống y như hồi đó giờ. Anh bán tiệm tạp hóa anh cứ bán không ai cấm gì anh hết. Tới giờ anh cứ lái xe đi làm y như hồi xưa vậy đó. Vô công sở anh cũng y như hồi xưa. Không có thêm bớt cái gì hết. Chỉ có cái này, anh sắp nói cái gì anh biết "Ờ, mình muốn nói." Mình đang nổi sùng thì mình biết mình đang nổi sùng. Mình sắp mắng vào mặt người ta mình biết "Ô, ô, bậy bậy. Sắp chửi người ta rồi, bậy, một câu nhịn 90 câu lành." Nhớ như vậy. "Lùi một bước thì trời cao đất rộng." Mình niệm là niệm chỗ đó. Chứ còn bà con vẫn tiếp tục y như cũ, và đừng có nói là tôi không có thời gian. Sai. Vì khi anh nói anh không có thời gian nghĩa là anh tưởng thiền là thêm, anh tưởng đi vào chùa để thêm chuyện cho đời sống, không có. Không hề có cái chuyện Phật giáo thêm chuyện mà Phật giáo chỉ kêu mình thay thế thôi. Hồi đó giờ mình nghĩ như vậy đó, bây giờ mình không nghĩ như vậy nữa. Hồi đó giờ mình sống như vậy đó, bây giờ mình không sống kiểu đó nữa, bây giờ mình sống kiểu khác. Thì đó gọi là tu. Chứ không phải là mình thêm việc.

Chánh niệm ở đây là vậy đó.

Trích bài giảng KTC.7.28 Thất Giác Chi
Kalama xin tri ân bạn elteeteeghi chép


Bốn Vô Ngại Giải | | Uống trà Lặt rau

Bảy món nợ | | Thấy và Tin

English





zoom || tk || youtube || facebook || bài giảng || suy gẫm || hỏi & đáp
kalama || hình ảnh || sách || english

© www.toaikhanh.com